“Ngồi xuống phía trên anh kể em nghe, chuyện đơn phương hồ nước xanh lơ của chú ấy cá nhỏ…”
Bạn đang xem: con cá nhỏ
Phong quí tha thẩn 1 mình bên trên sảnh thượng từng khi hoàng thơm, ca bao nhiêu bài xích ca chỉ bản thân nó biết, với loại nhạc điệu không thể nào xuôi tai.
Ấy vậy tuy nhiên tôi lại quí nghe nó hát.
Tôi quí loại cơ hội ánh dương giờ chiều cùn nhẹ nhàng nhẹ nhàng thơm bên trên khuôn mặt tinh anh xảo của chính nó, quí loại góc nhìn thâm thúy thẳm quan sát về điểm xa thẳm tận chân mây, quí loại điệu nhạc không đâu đựng lên kể từ khuôn mồm nhỏ nhắn, quí cả đôi tay thon nhiều năm gõ nhịp bên trên lan can Fe đang được rỉ sét.
Nó bảo tôi điên rồi, loại tông cao chon von cho tới nó nghe còn thấy chói tai, vậy tuy nhiên đợt này tôi cũng lẽo vót theo gót nó nhằm nghe nó hát vớ vẩn.
Chắc bên trên nó ko biết, chỉ việc là nó, tôi đều quí.
Phong hoặc ở lại giảng đàng sau tiết học tập, tay chống bên trên bệ hành lang cửa số nom rời khỏi sảnh bóng ở đàng sau ngôi trường, mồm gọi âm thầm bao nhiêu câu thơ ở đâu đâu.
Thường là về hồ nước, hoặc cá.
Tôi ko lúc nào hiểu những bài xích thơ ấy của chính nó, tuy vậy tôi lại quí chép bọn chúng vào một trong những cuốn bong nhỏ, tiếp sau đó lẩm nhẩm xuyên suốt cả một tuần, với hy vọng nho nhỏ rằng tiếp tục nắm được một chút. Và đợt nào thì cũng thất bại. Ấy vậy tuy nhiên loại thói quen thuộc ko đâu ấy bám theo gót tôi tận bao nhiêu năm.
Nó bảo tôi dư tương đối, thơ của chính nó cho tới nó nghe còn khó khăn hiểu, vậy tuy nhiên cuốn bong nhỏ của tôi không hề thiếu một bài xích này của chính nó.
Chắc bên trên nó ko biết, chỉ việc là nó, tôi ngẫu nhiên tiếp tục bịa đặt vô cả tấm lòng.
Phong thưa với tôi nó quí anh Thiện, quí thật nhiều.
Nó bảo, anh Thiện tương tự hồ nước vậy, bát ngát, và ấm cúng. Nó thiệt ham muốn bạn dạng thân thiện là 1 trong chú cá, rất có thể hằng ngày đắm ngập trong hồ nước vô vàn.
Nó lại bảo, hồ nước to lớn là thế, mênh mông là thế, tuy nhiên lại không thể nào bao dong một chú cá nhỏ xíu nhỏ như nó.
Nói mang lại nằm trong, nó vẫn đơn thuần loại cá nước ngọt yếu ớt, Chịu đựng ko thấu làn nước đậm chát của hải dương khơi.
Còn anh, lại vượt lên trên to lớn nhằm nhận chút kính yêu nhỏ nhoi của chính nó.
Hôm ấy tôi nín thinh cả buổi, nghe nó kể về người nó thương.
Thực rời khỏi tôi đặc biệt ham muốn thưa gì cơ. Rất ham muốn, tuy nhiên đầu tôi trống rỗng tuếch. Và trong cổ họng tôi bị đồ vật gi cơ ngăn lại.
Như loại trái khoáy tim đang được thôi giục, tuy nhiên rồi đột cảm nhận thấy mệt rũ rời vô vàn. Và nó quăng quật cuộc.
Một hôm, trời tối rồi, Phong ngồi bên trên sảnh thượng, và khóc.
Không nên loại khóc của bao nhiêu đứa trẻ em đâu, là loại của những người dân trưởng thành và cứng cáp cơ, tôi suy nghĩ vậy, tuy vậy tôi cũng chưa bao giờ người trưởng thành và cứng cáp chúng ta khóc thế này.
Nó ngồi nhờ vào lan can, đôi mắt nhắm nghiền, yên lặng, khoác những giọt nước đôi mắt lăn lóc nhiều năm bên trên má.
Xem thêm: đoạt giải pen cup 2018
Khóc được một khi, này lại cười cợt. Cái điệu cười cợt thê lương lậu, bi thảm.
Tôi nom nó. Muốn vươn tay vệ sinh chuồn những giọt nước đôi mắt thực hiện ướt sũng khuôn mặt mũi cơ. Nhưng rồi không thể nào triển khai.
Nó nom trăng, được một khi rồi cù thanh lịch tôi, hỏi: “Hoàng này, mi yêu thương lúc nào chưa?”
Tôi vẫn nom nó trân trân, không tồn tại ý muốn vấn đáp.
Nó cũng ko gặng chất vấn.
Hai đứa tôi yên lặng, một khi khá lâu.
“Phong này,” Tôi khều tay nó. “Anh Thiện ko thương mi đâu, mi buông chuồn.”
Nó nghe thấy. Tôi suy nghĩ là nó nghe thấy.
Nhưng nó vẫn tiếp tục nom chằm chằm vầng trăng bên trên nền trời đen thui.
Và nó hát. Nó hát chuyện nường tiên cá. Vẫn loại tông cao chon von, tuy nhiên đợt này nhạc điệu thiệt du dương.
“Ôi nường tiên vô mẩu chuyện cổ u mê
Tim đau nhức tan trở nên bọt biển
Tình yêu thương là lặng lẽ hiến dâng,
Là nụ thơm thiết tha va vô vỏ Fe nâu rét giá bán những con cái tàu… ”
“Hoàng, một loài cá nước ngọt lao Output hải dương thì với xem như là tự động sát không?”
“Hoàng, có lẽ rằng những loài cá như tao nên làm ôm tương tư trong tim mãi thôi mi nhỉ. Bởi vì vậy thì tối thiểu, tao còn tồn tại loại nhằm tuy nhiên mơ tuy nhiên mơ.”
“Hoàng, nường tiên cá thiệt khờ mi nhỉ. Chỉ vì như thế một người ko thương bản thân tuy nhiên quăng quật lại cả hải dương khơi luôn luôn dang tay hóng nường về.”
“Hoàng, …”
Đêm cơ hát kết thúc nó thưa đầy đủ loại. Không đồ vật gi ưng ý với đồ vật gi, rồi ngủ thiếp bên trên vai tôi.
Tôi yên lặng nom khuôn mặt mũi bám lênh láng nước đôi mắt, trong tim ngổn ngang những xúc cảm chẳng nên câu.
“Phong, thương người ko thương bản thân nhức vượt lên trên mi ha?
Nhưng chừng như nghe người bản thân thương kể về người chúng ta thương còn nhức vội vàng vạn.”
Trăng bên trên cao vẫn toả rời khỏi loại loại khả năng chiếu sáng color bạc giá rét.
Trời tối đen thui, chỉ bản thân ánh trăng cơ tự tôn toả sáng sủa, tuy nhiên lại cũng chỉ bản thân nó bi thương chống trọi với mùng tối.
“Có con cá nhỏ, đem lòng yêu thương hồ nước xanh lơ. Yêu cho tới điên đần độn, cho tới cuồng si, tuy nhiên nhận lại đơn thuần loại nước đậm chát tuy nhiên nó không thể nào va được.
Có dòng sản phẩm sông xanh lơ, đem lòng yêu thương con cá nhỏ. Yêu thiệt nhẹ dịu, thiệt êm ắng nhẹ nhàng, tuy nhiên ở đầu cuối vẫn ko thay đổi được một góc nhìn luôn luôn đặt tại điểm xa thẳm tít tắp.”
Bên bên trên với dùng một quãng thơ vô bài xích “Nàng tiên cá” của Nguyễn Thuỵ Anh.
Xin xin chào, tôi là Cá. Nếu chúng ta thấy đoản văn này đăng ở ngẫu nhiên đâu ngoài điểm phía trên, trang Nam nhân với nam giới nhân đó là công đạo, nhavan và dembuon, van nài hãy báo với tôi. Cám ơn.
Cá
Xem thêm: Soạn bài "Miêu tả và biểu cảm trong bài văn tự sự" Môn Ngữ văn Lớp 10
Bình luận